NHỮNG CÂU CHUYỆN BÀI HỌC KINH DOANH XƯƠNG MÁU VÀ KHINH NGHIỆM
NHỮNG CÂU CHUYỆN BÀI HỌC KINH DOANH XƯƠNG MÁU VÀ KHINH NGHIỆM
Trong suốt hành trình làm nghề, bán cà phê, gặp gỡ và trò chuyện với rất nhiều anh chị làm ăn buôn bán, Tulado có cơ hội được nghe – thấy – và chứng kiến không ít câu chuyện kinh doanh rất thật.
Có câu chuyện thành công, có câu chuyện trả giá, có câu chuyện chỉ vì một quyết định nhỏ mà đổi cả một chặng đường dài.
Tulado đã ghi lại những điều đó, không phải để phán xét đúng sai, mà để kể lại như những câu chuyện đời thường, nơi mỗi người đọc có thể soi thấy chính mình, rút ra cho mình một bài học kinh nghiệm, hoặc đơn giản là một lần dừng lại để suy ngẫm.
Những câu chuyện được viết dưới đây đều xuất phát từ chính trải nghiệm và lời kể của những khách hàng đã từng ngồi uống cà phê cùng Tulado.
Vì sự tôn trọng và riêng tư, Tulado xin phép được thay đổi tên nhân vật và một số chi tiết để tránh ảnh hưởng đến anh chị khách hàng – nhưng tinh thần và bài học thì hoàn toàn là thật.
Hy vọng khi đọc, anh chị không chỉ xem một câu chuyện,
mà có thể thấy lại chính mình ở đâu đó trong hành trình kinh doanh.
Cảm ơn anh chị đã dành thời gian ghé xem và đồng hành cùng Tulado.
Quán cà phê của chú Sáu nằm sát mép biển Phan Thiết.
Không bảng hiệu lớn, không nhạc xập xình.
Chỉ vài bộ bàn ghế gỗ đã bạc màu muối mặn, một cái máy pha cũ kêu lạch cạch, và mùi cà phê rang quyện trong gió biển thổi suốt ngày.
Sáng hôm đó, một bạn sale của Tulado ghé vào quán.
Áo sơ mi gọn gàng, túi tài liệu kẹp dưới nách, giọng nói lễ phép nhưng vẫn còn chút hồi hộp của người đi chào hàng.
Chú Sáu nhìn cậu một lúc lâu, rồi hỏi:
“Con uống cà phê hay uống niềm tin?”
Cậu sale cười ngượng, chưa hiểu.
Chú rót cà phê, đặt ly xuống bàn, chậm rãi nói:
“Ngồi uống với chú ly đã, rồi hẵng nói chuyện mua bán.”
Chú Sáu kể, giọng trầm, khàn vì nắng gió.
Ngày xưa chú cũng từng ham làm lớn.
Mở quán to, vay tiền, mua máy xịn, chạy theo phong trào.
Có năm biển động, khách du lịch thưa thớt, tiền thuê mặt bằng vẫn tới hạn, chú phải bán cái máy pha đầu tiên để trả nợ.
“Bán cà phê mà cứ nghĩ mình bán nước, là sớm muộn cũng gãy.”
Chú chỉ ra biển:
“Khách ở đây không thiếu cà phê để uống.
Họ thiếu người ngồi nghe họ nói.”
Chú nhìn thẳng cậu sale Tulado:
“Con đừng vội nói cà phê con ngon cỡ nào.
Con phải hỏi: quán chú bán cho ai, bán lúc nào, lời bao nhiêu một ly, lỗ vì cái gì.”
Chú nói chậm rãi:
“Người bán giỏi không phải người nói hay,
mà là người biết im đúng lúc.”
Chú kể, từng có người chào hàng nói suốt nửa tiếng,
nhưng không nhớ nổi quán chú có bao nhiêu bàn.
Chú nhấp một ngụm cà phê, rồi nói câu khiến cậu sale im lặng rất lâu:
“Cà phê không cứu được quán,
người hiểu quán mới cứu được quán.”
Chú dặn:
“Con làm sale, nhớ đừng bán một lần.
Hãy bán cho người ta lý do để mua lại.”
Khi cậu sale đứng dậy chào về, chú Sáu gọi lại:
“Lần sau ghé, khỏi mang bảng giá.
Mang theo thời gian, rồi chú mua.”
Cậu cúi đầu chào, ra về trong nắng biển Phan Thiết chói chang,
nhưng trong lòng lại mát hơn lúc đến.
Bởi cậu hiểu:
Có những bài học kinh doanh không nằm trong sách,
mà nằm trong một ly cà phê mặn gió biển,
và lời dặn của một người đã trả giá cả đời cho nghề.